Không, Kim Tae - hyung. / [Máy bay lúc 4 giờ chiều] Điền Vĩ Quốc, tôi với anh chưa xong!!!
Không, Kim Tae - hyung.
  • Chapter22
  • Một câu nói của Phương Trúc khiến Thái Hanh phiền nhiều ngày. Đối với chuyện này, Đỗ Quốc cảm thấy thật sự kỳ quái, gọi điện thoại cho Phương Trúc cũng không nhận, Thái Hanh gần đây không đi tìm Phương Trúc cũng không cho hắn đi.
  • [Không cho ta đi ta càng muốn đi, ngươi không cần Phương Trúc ta muốn]
  • Đi tới nhà Phương Trúc, vừa vào cửa đã nghe thấy bọn họ hát, nhưng không thấy bóng dáng Phương Trúc.
  • [Phòng này cách âm hiệu quả còn rất tốt, trước kia còn không có phát hiện nơi này khắp nơi đều là âm hưởng đâu, người này đi đâu rồi?]
  • Nghe thấy nhà bếp có động tĩnh, Đỗ Quốc đi tới nhìn thấy Phương Trúc đeo găng tay nhựa, hai tay bóp một con chuột lớn.
  • A Mễ!
  • Phương Trúc quay đầu nhìn thấy Đỗ Quốc sải bước chạy về phía nàng, cầm con chuột xoay người về phía Đỗ Quốc, làm hắn sợ tới mức lui về phía sau vài bước.
  • "Chuột ở đâu ra vậy, anh không sao chứ?"
  • "Ta cũng muốn biết, rõ ràng nhà của ta ngay cả cái lỗ cũng không có, lớn như vậy chuột ta còn là lần đầu tiên gặp."
  • Ngươi muốn xử lý thế nào? Ta giúp ngươi!
  • Phương Trúc dùng một tay bóp lấy con chuột sắp ngất xỉu, đưa tay kia cầm lấy một con dao đi tới cửa chính, Đỗ Quốc nghiêng người từ bên cạnh Phương Trúc vòng qua phía trước giúp cô mở cửa.
  • Âu Ba, trong tủ phòng khách có túi và băng dính lớn, cậu lấy ra một chút, còn có báo chí đừng quên.
  • Hai người dùng phương thức thập phần kỳ quái đi tới cách nhà Phương Trúc mấy trăm mét bên cạnh thùng rác
  • Âu Ba, đồ đạc đặt trên mặt đất, xoay qua!
  • Đỗ Quyên Quốc ngơ ngác làm theo lời Phương Trúc, nhưng không xoay người. Tận mắt nhìn thấy Phương Trúc ngồi xổm xuống, dùng một nhát dao trên báo kết thúc sinh mệnh của chuột, dùng băng dính bọc con chuột và con dao lại, cuối cùng cầm túi đựng tất cả đồ đạc lại ném vào thùng rác bên cạnh.
  • Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Trúc vẫy tay với Chu Quốc.
  • Âu Ba, đi thôi!
  • Chu Quốc đi theo phía sau Phương Trúc vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
  • Cô thật sự là con gái sao? Chẳng lẽ cô không sợ sao?
  • "Oppa, cậu sẽ làm gì nếu gặp phải vấn đề mà cậu không thể giải quyết?"
  • "Hỏi các huynh đệ!"
  • "Nhưng tôi không có anh trai, không có gì cả, vì vậy tôi không thể sợ hãi, tôi chỉ có thể tự mình làm."
  • Không phải còn có cha mẹ sao? Hình như anh còn có em trai?
  • Phương Trúc dừng bước, giọng nói âm lãnh đến làm cho người ta sợ hãi.
  • "Tôi không có cha mẹ"
  • Phương Trúc lần đầu tiên dùng loại ngữ khí này nói chuyện với Lưu Quốc, thấy Phương Trúc lạnh lùng như thế, Lưu Quốc cũng không tiện hỏi lại.
  • Hai người cứ như vậy không nói gì đi thẳng đến cửa nhà, Phương Trúc mới xoay người, như là quên mất chuyện vừa xảy ra
  • "Oba, hôm nay tôi phải dọn dẹp nhà cửa một chút, anh có thể giúp tôi không?"
  • Đương nhiên không thành vấn đề!
  • Phương Trúc bảo Đỗ Quốc lấy cookie trong phòng ra, Đỗ Quốc lại không cẩn thận làm rơi son môi của cô, lúc cúi người định nhặt son môi lên, nhìn thấy từng chồng sổ dưới giường Phương Trúc.
  • Đỗ Quốc đứng thẳng dậy đi tới cúi người nhặt một quyển trong đó lên, ghét bỏ vỗ vỗ bụi mỏng trên mặt.
  • [Rõ ràng có giá sách tại sao còn vứt ở dưới giường?]
  • Thấy trên bìa in chữ YOUNGFOREVER, Đỗ Quốc tò mò mở trang sách ra, nội dung bên trong lại khiến hắn vô cùng khiếp sợ.
  • "Ta chưa bao giờ nghĩ tới tử vong dĩ nhiên là chuyện tốt đẹp như vậy, vết sẹo trên người dĩ nhiên cũng là xinh đẹp như vậy."
  • Chữ viết non nớt của Tiểu Phương Trúc ghi lại cuộc sống thời thơ ấu bi thảm của mình, giống như chó ăn nói khép nép mà sống. Tô Quốc rốt cục hiểu được vì sao nàng chưa bao giờ nhắc tới cha mẹ của mình, thậm chí còn có chút chán ghét.
  • Âu Ba, cậu đang làm gì vậy?
  • Nghe được giọng nói của Phương Trúc, Đỗ Quốc vội vàng giấu nhật ký của Phương Trúc vào trong quần áo.
  • Vào cửa thấy Phù Quốc đứng ở bên giường, vẻ mặt hoảng hốt, trên tay còn cầm......
  • Củ cải đinh!?
  • A! Điền Vĩ Quốc!
  • Phương Trúc xông tới cướp lấy son môi trên tay Lưu Quốc, mở ra cẩn thận xem xét, kết quả vẫn là - gãy.
  • Điền Ngao Quốc ngươi làm gì!
  • Lưu Quốc còn chưa có từ trong nhật ký bình tĩnh lại, ngây ngốc cúi đầu nhìn Phương Trúc, tùy ý Phương Trúc mắng hắn.
  • "Điền Vĩ Quốc, lão nương đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi có nghe không a? của ta số lượng có hạn cứ như vậy không có, ngươi nói làm sao bây giờ?!"
  • Đỗ Quốc nhìn Phương Trúc đang nổi giận, lại sờ sờ nhật ký giấu trong quần áo.
  • A Mễ, ta nhất định sẽ bồi cho ngươi, vừa rồi người đại diện ca gọi điện thoại bảo ta nhanh chóng trở về, ta liền đi trước.
  • Đỗ Quốc ôm hai tay nhanh chóng rời khỏi nhà Phương Trúc, chỉ còn một mình Phương Trúc ở trong phòng ngủ cầm son môi bị đứt khóc không ra nước mắt.
  • Điền Vĩ Quốc, ta với ngươi không để yên!!!
14
[Máy bay lúc 4 giờ chiều] Điền Vĩ Quốc, tôi với anh chưa xong!!!